Marathon cách đây hơn 1 năm, tính ra là tháng 3 năm ngoái là một cụm từ khá xa lạ với mình, một cô gái phải nói là siêu lười tập thể dục và vận động thể thao. Ấy thế mà lại có một chữ DUYÊN và một chữ NỢ với bộ môn này đến tận bây giờ.
Mình bắt đầu tham gia giải đầu tiên là Manulife DaNang International Marathon 2018 và tính tới thời điểm bây giờ là tháng 12/2019 mình cũng tham gia hết 10 giải, giải phong trào, giải từ thiện cũng có. Ban đầu và cũng tận bây giờ rất nhiều người vẫn đặt ra câu hỏi: “ Tại sao mình lại có thể làm được mặc dù trước các giải chạy không hề tập luyện hay dù có cũng rất ít?”
Đến với Marathon mình chỉ trả lời là: DUYÊN - LIỀU VÀ TINH THẦN. Vì sao là DUYÊN? Vì sao là LIỀU? Và Vì sao là TINH THẦN?
Đầu tiên là chữ DUYÊN. Mình đặt bút đăng ký giải đầu tiên là ở Đà Nẵng là vào tháng 05/2018. Công ty mình khi ấy có phong trào chạy marathon và tính cách của mình là người ham vui, rất thích các hoạt động nên cũng muốn tìm hiểu xem nó là gì và sẵn một công đôi việc đi du lịch luôn. Nhưng mình cũng chần chừ và do dự đến khi chốt deadline mình mới đăng ký. Có thể nói một đứa lười như mình việc chạy marathon với cự ly đầu là 21km cho city run thì điều đó là không tưởng và không ai tin. Nhưng có lẽ lần bén duyên ấy là mở màn cho chặng đường đi thu thập huy chương từ các giải từ chạy city run đến trail và mountain marathon.
LIỀU là điều thứ 2 mình muốn đề cập đến. Là một người siêu lười vận động, mới tập một tí là la mệt nhưng không hiểu sao khi bút sa gà chết đăng ký giải mình dường như quên hết và chỉ biết chạy là chạy. Với một người không vận động tất nhiên trong khi chạy hoặc sau thì sẽ gặp chấn thương hay tệ nhất là với người có tiền sử huyết áp, tim mạch thì điều đó rất nguy hiểm. Nhưng hầu như mình không quan tâm lắm đến vấn đề đó lắm, vì bản thân mình biết tiết chế và mình như thế nào để có sức chạy tốt nhất. Nói chạy chứ hết ¾ quãng đường là đi bộ nhanh hoặc là đi bộ dưỡng sức. Chỉ chạy khi thật đủ sức và đổ dốc đối với đoạn núi. Khi bước vào đường chạy thì mục tiêu duy nhất mình nghĩ là phải về đích và phải chiến thắng bản thân mình. Điều quan trọng nhất là đập tan cái nhìn của mọi người rằng mình không thể chạy nổi 21km city run và chạy núi.
TINH THẦN là điều cốt lõi và rất quan trọng với mình khi bước chân vào bộ môn này cũng như đang ở start line. Để có được số cự ly chạy trong hơn 1 năm và số huy chương mình có được và 2 lần DNF trong sự thất bại nhưng mình vẫn không hề nản. Nguyên nhân là vì một người anh hay có thể nói là một người bạn vì bằng tuổi bạn ấy. Có thể nói đến tận bây giờ dù mình và bạn ấy không làm chung nữa nhưng bạn ấy vẫn là nguồn động lực và nguồn cảm hứng tốt nhất với mình mỗi khi quyết định đi chạy một giải nào đó. Mình vẫn nhớ như in câu nói của bạn ấy trước khi chạy Đà Nẵng là “em lo tập đi, chạy 21km phê lắm đó”, và nhờ câu nói ấy mình đã có động lực rất tốt để train bản thân trước khi chạy 21km, cự ly mà không bao giờ nghĩ mình sẽ chạm tới. Và kết quả là bị DNF vì mình gặp sự cố ở km thứ 16. Nhưng nhìn bạn mình về đich trong thời gian sớm và gần như là intop của công ty nên mình lại có động lực và phục thù ở những giải sau. Thế là giải nào mở mình cũng đăng ký. Sau giải Đà Nẵng rất nhiều người nghĩ mình chạy làm sao được hay đại loại đừng đi chạy nữa. Nhưng bao nhiêu đó không thế gục ngã tính thần được. Vì người tạo động lực và người lôi mình ra khỏi sự lười biếng vẫn tràn trề năng lượng cho bộ môn này thì tại sao mình lại bỏ cuộc. Thế là phục thù bằng giải Mountain Marathon ở Sapa tháng 09/2019 và mình đã làm được, đã chứng mình cho mọi người thấy rằng: :YES I CAN DO” và tấm huy chương là bằng chứng quý giá hơn mọi lời thanh minh trước đó. Và đến tận bây giờ mình vẫn và sẽ đồng hành với marathon.
Đã là DUYÊN thì cứ thử thách bản thân và quan trọng bạn có chịu LIỀU hay không. Có thể thất bạn và có thể thành công nhưng quan trọng là TINH THẦN của mình. Hãy tìm một người mà bạn có thể nhìn vào người ấy mà cố gắng. Và bạn ấy là một người mà mình coi là nguồn động lưc vô hình. Dare to do, why not?
No comments:
Post a Comment